By Phan Huy MPH
OLD LOVE IN NEW TUNE
TÌNH XƯA ĐIỆU MỚI
HAPPINESS IN THE END
KHỔ TẬN CAM LAI
Her prayer finished, they held one another’s hands,
Thoắt thôi tay lại cầm tay,
Deeper in love by affection and virtue.
Càng yêu vì nết, càng say vì tình.
They lighted more candles, added more incense,
Thêm nến giá, nối hương bình,
3190. And together drank their cups of enjoyment.
Cùng nhau lại chuốc chén quỳnh giao hoan.
Among the teeming memories of their love,
Tình xưa lai láng khôn hàn,
He leisurely asked her about her lute skill.
Thong dong lại hỏi ngón đàn ngày xưa.
She said: “Because of these music’s strings of silk,
Nàng rằng: “Vì mấy đường tơ,
I’ve made a lot of missteps until present.
Lầm người cho đến bây giờ mới thôi.
3195. Repentance cannot undo what has happened,
Ăn năn thì sự đã rồi,
In respect to your wish I obey this time.”
Nễ lòng người cũ vâng lời một phen.”
Her elf finger was then gliding on the fret,
Phím đàn dìu dặt tay tiên,
The lute’s sound spread vaguely in the incense smoke.
Khói trầm cao thấp, tiếng huyền gần xa.
Some tune, warm and harmonious as springtime,
Khúc đâu đầm ấm dương hoà,
3200. Was it the butterfly or Chuang[49] in his dream?
Ấy là Hồ Điệp hay là Trang Sinh?
Some tune, sweet and melodious as spring love,
Khúc đâu êm ái xuân tình,
Was it King of Shu[50]’s soul or a cuckoo’s moans?
Ấy hồn Thục đế hay mình Đổ quyên?
Clear as gems dropping into a moon-lit bay,
Trong sao châu nhỏ duềnh quyên,
Warm as pearls just crystallized of Lan-t’ien[51] Mount.
Ấm sao hạt ngọc Lam Điền mới đông.
3205. He listened thoughtfully to the five tones’ sounds,
Lọt tai nghe suốt năm cung,
None of which wasn’t stirring and exciting.
Tiếng nào là chẳng não nùng xôn xao.
At last he said: “The same hands and the same tunes,
Chàng rằng: “Phổ ấy tay nào,
Why were they so sad then and are so glad now?
Xưa sao sầu thảm, nay sao vui vầy?
Blue or gay, is it up to our heart’s feeling,
Tẻ vui bởi tại lòng này,
3210. Or since hardship ends and happiness begins?”
Hay là khổ tận đến ngày cam lai?”
She answered: “This trivial talent of mine,
Nàng rằng: “Vì chút nghề chơi,
And its woeful sounds wrought havoc on my life.
Đoạn trường tiếng ấy hại người bấy lâu.
This is the last time I play the lute for you,
Một phen tri kỷ cùng nhau,
Then it will be unstrung and hung up for good.”
Cuốn dây từ đấy về sau cũng chừa.”
3215. They’d not yet emptied their innermost feelings,
Chuyện trò chưa cạn tóc tơ,
When the cocks crowed announcing the crack of dawn.
Gà vừa gáy sáng trời vừa rạng đông.
Honestly he told people their secrecy,
Tình riêng chàng lại nói sòng,
The entire family was amazed and praised
Một nhà ai cũng lạ lùng khen khao.
That she was a virtuous high-willed woman,
Cho hay thục nữ chí cao,
3220. Who distinguished herself from frivolous ones.
Phải người sớm mận tối đào như ai.
Their love and friendship went together smoothly,
Hai tình vẹn vẽ hoà hai,
Sharing not the same bed but the same hobbies.
Chẳng trong chăn gối, cũng ngoài cầm thơ.
The love couple either sipped wine or played chess,
Khi chén rượu, khi cuộc cờ,
Watched the flower bloom or enjoyed the moon rise.
Khi xem hoa nở, khi chờ trăng lên.
3225. All the wishes of their lives were satisfied,
Ba sinh đã phỉ mười nguyền,
And their married love was also their friendship.
Duyên đôi lứa cũng là duyên bạn bầy.
Keeping their promise they had a temple built,
Nhớ lời lập một am mây,
Then sent their man to invite Bonzess Giac Duyen.
Khiến người thân tín rước thầy Giác Duyên.
At the shrine, he found the gate securely barred,
Đến nơi đóng cửa cài then,
3230. Trail covered with moss and roof hidden in grass.
Rêu trùm kẽ ngạch, cỏ len mái nhà.
The nun was away on her herb-picking trip,
Sư đà hái thuốc phương xa,
Untraceable like flying cloud and heron.
Mây bay hạc lánh biết là tìm đâu.
In honor to the devotion of the nun,
Nặng vì chút nghĩa bấy lâu,
Incense lamps were lit day and night in the shrine.
Trên am cứ giữ hương dầu hôm mai.
3235. A family of both wealth and happiness,
Một nhà phúc lộc gồm hai,
Of constant higher promotion in glory.
Nghìn năm dằng dặc, quan giai lần lần.
While Van and other wives gave him progeny,
Thừa gia chẳng hết nàng Vân,
Kiêu was the main factor of the unity.
Mộc cây cù mộc, một sân quế hoè.
Their opulence and honor second to none,
Phong lưu phú quí ai bì,
3240. They made a fame that was eternally known.
Vườn xuân một cửa để bia muôn đời.
Source: https://truyenkieuinenglish.wordpress.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.