By Phan Huy MPH
KING OF A SOVEREIGN STATE
TRIỀU ĐÌNH RIÊNG CÕI
BODY IN A SHALLOW GRAVE
THIỂN THỔ MỘT DOI
Then by momentum of bamboo-splitting drive,
Thừa cơ trúc chẻ ngói ta,
2440. His army garnered resounding victories.
Binh uy từ ấy sấm ran trong ngoài.
He established his court in his own corner,
Triều đình riêng một góc trời,
A full-fledged reign absorbing half the nation.
Gồm hai văn vũ rạch đôi sơn hà.
Many times, like sweeping wind and pouring rain,
Đòi cơn gió táp mưa sa,
He army broke down five districts in the south.
Huyện thành đạp đổ năm toà cõi nam.
2445. A fighter whetting his sword in dust and wind,
Phong trần mài một lưỡi gươm,
Looking down upon worthless and banal folks,
Những loài giá áo túi cơm sá gì.
He swaggered in a region by the frontier,
Nghênh ngang một cõi biên thuỳ,
Among other self-claimed princes or suzerains.
Thiếu gì cô quả, thiếu gì bá vương.
No one dared come before his flag to challenge,
Trước cờ ai dám tranh cường,
2450. For five years he ruled at will on his shore land.
Năm năm hùng cứ một phương hải tần.
Now in the king’s court there was a governor,
Có quan tổng đốc trọng thần,
Ho Ton Hien, a statesman of worth and valor.
Là Hồ Tôn Hiến kinh luân gồm tài.
He was, by a special decree of the king,
Đẩy xe vâng chỉ đặc sai,
The general-in-charge to quell the rebel.
Tiện nghi bát tiểu việc ngoài đổng nhung.
2455. Being aware that Lord Tu was a hero,
Biết Từ là đấng anh hùng,
And that she also took part in his affairs,
Biết nàng cũng dự quân trung luận bàn.
He kept his troops still as an offer for peace,
Đóng quân làm chước chiêu an,
And sent envoys to bribe them to surrender.
Ngọc vàng gấm vóc sai quan thuyết hàng.
He also had particular gifts for her,
Lại riêng một lễ với nàng,
2460. Two court-girls and thousand pounds of jewelry.
Hai tên thể nữ, ngọc vàng nghìn cân.
When news of this offer reached his headquarter,
Tin vào gửi trước trung quân,
Lord Tu in his mind doubted it entirely:
Từ Công riêng hãy mười phân hồ đồ:
“With my own hands I’ve built this territory,
“Một tay gầy dựng cơ đồ,
Where I can roam at will in sea and river.
Bấy lâu bể Sở sông Ngô tung hoành.
2465. Now if I give up and go to the king’s court,
Bó thân về với triều đình,
How’ll be my fate as a surrendered subject?
Hàng thần lơ láo phận mình ra đâu?
I’ll be tied by the mandarin dress and codes,
Áo xiêm ràng buộc lấy nhau,
Why must I live in shame with that count’s title?
Vào luồn ra cúi công hầu mà chi?
While I’m having as my own this dominion,
Sao bằng riêng một biên thuỳ,
2470. And nobody could change this power’s balance.
Sức này đã dễ làm gì được nhau.
I’ll scrape heaven and stir ocean at free will,
Chọc trời khuấy nước mặc dầu,
Having none above my head as superior.”
Dọc ngang nào biết trên đầu có ai.”
She, by her honest heart, was apt to believe
Nàng thì thật dạ tin người,
In melodious words and bountiful gifts.
Lễ nhiều nói ngọt nghe lời dễ xiêu.
2475. Deeming herself a floating weed on water,
Nghĩ mình mặt nước cánh bèo.
Leading an exiled life of countless hardships,
Đã nhiều lưu lạc lại nhiều gian truân.
Now if he gave in to court as a vassal,
Bằng nay chịu tiếng vương thần,
How broad their road would be under the blue sky.
Thênh thênh đường cái thanh vân hẹp gì.
Once public and private goals having been met,
Công tư vẹn cả hai bề,
2480. She would manage to return to her homeland.
Dần dà rồi sẽ liệu về cố hương.
Dignified in the name of a statesman’s wife,
Cũng ngôi mệnh phụ đường đường,
She’d be admired and her parents glorified.
Nở nang mày mặt, rỡ ràng mẹ cha.
First for her country, next for her family,
Trên vì nước, dưới vì nhà,
She’d fulfill both gratitude and loyalty.
Một là đắc hiếu, hai là đắc trung.
2485. That would be better than this mid-stream skiff’s life,
Chẳng hơn chiếc bách giữa dòng,
In panic of whipping surfs and thrashing waves.
E dè sóng vỗ, hãi hùng nước sa.
Then in an occasion of their discussion,
Nhân khi bàn bạc gần xa,
She tried to weigh the pros and the cons with him.
Thừa cơ nàng mới bàn ra nói vào.
Saying: “The king’s benevolence is profuse,
Rằng: “Ơn thánh đế dồi dào,
2490. It showers large and instills deep everywhere.
Tưới ra đã khắp, thấm vào đã sâu.
His favors and merits so far in the land,
Bình Thành công đức bấy lâu,
Have been so dearly cherished by the people.
Ai ai cũng đội trên đầu biết bao.
Think and you’ll see the consequence of warfare,
Ngẫm từ dấy việc binh đao,
Piles of unknown bone have amassed at head height.
Đống xương Vô Định đã cao bằng đầu.
2495. Why leave a bad name to the posterity,
Làm chi để tiếng về sau,
Thousand of years later no one praise Huang Ch’ao[46].
Nghìn năm ai có khen đâu Hoàng Sào.
Instead, you’ll have a high post with good profit,
Sao bằng lộc trọng quyền cao,
Is that the surest way that leads to glory?”
Công danh ai dứt lối nào cho qua?”
Enticed by his woman’s persuasive words,
Nghe lời nàng nói mặn mà,
2500. Tu changed from attacking to surrendering.
Thế công Từ mới trở ra thế hàng.
With rites he hurriedly received the envoy,
Chỉnh nghi tiếp sứ vội vàng,
And promised to disarm as well to disband.
Hẹn kỳ thúc giáp, quyết đường giải binh.
Trusting in the oath of a peace settlement,
Tin lời thành hạ yêu minh,
They left their flags forlorn and their watch slackened.
Ngọn cờ ngơ ngác, trống canh trễ tràng.
2505. All Tu’s neglected military actions,
Việc binh bỏ chẳng giữ giàng.
Were observed and reported by the court’s spies.
Vương sư dòm đã tỏ tường thực hư.
Lord Ho decided to make use of the chance,
Hồ Công quyết kế thừa cơ,
Hiding his troops behind gifts for a brusque strike.
Lễ tiên binh hậu khắc cờ tập công.
The parade was flied with the appeasement flag,
Kéo cờ chiêu phủ tiên phong.
2510. Followed by ambushed and camouflaged big guns.
Lễ nghi giàn trước, bác đồng phục sau.
Lord Tu was too listless for a smallest doubt,
Từ Công hờ hững biết đâu,
Wearing ritual costume he stood at the gate.
Đại quan lễ phục ra đầu cửa viên.
From the field Lord Ho gave a secret signal,
Hồ Công ám hiệu trận tiền,
Flags hoisted and gun fired from every corner.
Ba bề phát súng, bốn bên kéo cờ.
2515. Careless Tu was caught in a total surprise,
Đang khi bất ý chẳng ngờ,
Once trapped even a sacred tiger was helpless.
Hùm thiêng khi đã sa cơ cũng hèn.
He fought until death amidst the battlefield,
Tử sinh liều giữa trận tiền,
Proving his dauntlessness as a general.
Dạn dày cho biết gan liền tướng quân.
Still when his soul left his body for heaven,
Khí thiêng khi đã về thần,
2520. Encircled he always stood there defiant.
Nhơn nhơn còn đứng chôn chân giữa vòng.
Rigidly as stone and solidly as bronze,
Trơ như đá, vững như đồng,
Unshaken and unmoved against everyone.
Ai lay chẳng chuyển, ai rung chẳng rời.
The king’s troops rushed forwards on their chase and kill,
Quan quân truy sát đuổi dài,
Deathly air soared high and wild to the heaven.
Ầm ầm sát khí ngất trời ai đang.
2525. In and out ramparts and bunkers lay broken,
Trong hào ngoài luỹ tan hoang,
When some rebels escorted her to the place.
Loạn quân vừa dắt tay nàng đến nơi.
Where she saw in the midst of arrows and stones,
Trong vòng tên đá tơi bời,
Her husband still stand entrenched under the sky.
Thấy Từ còn đứng giữa trời trơ trơ.
“Your brain and strength are superior.” She cried,
Khóc rằng: “Trí dũng có thừa,
2530. But by hearing my advice you’ve met this end.
Bởi nghe lời thiếp nên cơ hội này.
A traitor-wife, how could I see you again?
Mặt nào trông thấy nhau đây?
I’d rather risk my life with you this same day!”
Thà liều sống chết một ngày với nhau!”
All her sorrows poured forth in torrents of tears.
Dòng thu như giội cơn sầu,
Her words done, she plunged herself head first by him.
Dứt lời nàng cũng gieo đầu một bên.
2535. What a marvel of their interrelation!
Lạ thay oan khí tương triền!
No sooner had she collapsed than he fell down.
Nàng vừa phục xuống, Từ liền ngã ra.
All troops who came and went saw and pitied her,
Quan quân kẻ lại người qua,
They resuscitated and brought her away.
Xót nàng sẽ lại vực ra dần dần.
When they carried her into the headquarter,
Đem vào đến trước trung quân,
2540. Lord Ho recognized her and spoke tenderly.
Hồ Công thấy mặt ân cần hỏi han.
Saying: “What a pitiful woman you are,
Rằng: “Nàng chút phận hồng nhan,
Caught in the war beset with adversities.
Gặp cơn binh cách nhiều nàn cũng thương.
Though victory was due to the Court’s strategy,
Đã hay thành toán miếu đường,
Your word also had its share in the result.
Giúp công cũng có lời nàng mới nên.
2545. Now everything we planned has been accomplished,
Bây giờ sự đã vẹn tuyền,
What favor do you want to be awarded?”
Mặc lòng nghĩ lấy muốn xin bề nào?”
Choked amid the streaming flow of her pearl-tears,
Nàng càng giọt ngọc tuôn dào,
She hesitantly uttered her heart’s feelings.
Ngập ngừng mới gửi thấp cao sự lòng.
Saying: “Tu himself was indeed a hero,
Rằng: “Từ là đấng anh hùng,
2550. Roving unchallenged under sky over sea.
Dọc ngang trời rộng, vẫy vùng bể khơi.
By overconfidence he listened to me,
Tin tôi nên quá nghe lời,
He gave up his fight to be the king’s subject.
Đem thân bách chiến làm tôi triều đình.
Hoping that we’d live in wealth and happiness,
Ngỡ là phu quí phụ vinh,
Not any doubt of a sudden tragic death.
Ai ngờ một phút tan tành thịt xương.
2555. Five years of defying struggle in the world,
Năm năm trời bể ngang tàng,
Ended up in an empty death on the field.
Dẫn mình đi bỏ chiến trường như không.
Now you regard my words to him as merits,
Khéo khuyên kể lấy làm công,
The more merits you count the more pains I bear.
Kể bao nhiêu lại đau lòng bấy nhiêu.
Considering myself more faults than merits,
Xét mình công ít tội nhiều,
2560. I resolved to die than live a worthless life.
Sống thừa tôi đã nên liều mình tôi.
Please, high lord, give him a mean patch of terrain,
Xin cho thiển thổ một đôi,
And make for my man a humble resting place.”
Gọi là đắp điếm lấy người tử sinh.”
Touched by the words of the pitiful woman,
Hồ Công nghe nói thương tình,
Lord Ho had Tu buried by the riverside.
Truyền cho cảo táng di hình bên sông.
Source: https://truyenkieuinenglish.wordpress.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.