Thứ Tư, 8 tháng 9, 2021

Truyện Kiều (Anh-Việt) - Chương 5 (Episode 5)

By Phan Huy MPH


WORDS OF TENDERNESS

VÀNG ĐÁ ÂN CẦN

VOWS OF FAITHFULNESS

TÓC TƠ CĂN VẶN

From time when the touchstone certified the gold,

Từ phen đá biết tuổi vàng,

The further in love, the deeper in sorrow.

Tình càng thấm thía, dạ càng ngẩn ngơ.

365. This Hsiang River[12], a stretch of shallow water,

Sông Tương một dải nông sờ,

He waited at one end, she at the other.

Bên trông đầu nọ, bên chờ cuối kia.

A wall of fog and snow barred their mutual views,

Một tường tuyết trở sương che

Making it hard for them to exchange their news.

Tin xuân đâu dễ đi về cho năng.

Slowly elapsed windy days and moonlit nights,

Lần lần ngày gió đêm trăng,

370. Rose faded and green thrived as spring was over.

Thưa hồng rậm lục đã chừng xuân qua.

On the grand mom’s birthday anniversary,

Ngày vừa sinh nhật ngoại gia,

Her parents as well her brother and sister,

Trên hai đường dưới nữa là hai em,

All in their new costumes and with their fine gifts,

Tưng bừng sắm sửa áo xiêm,

Were at grand mom’s to present her their best wish.

Biện dâng một lễ xa đem tấc thành.

375. Being in the deserted house left alone,

Nhà lan thanh vắng một mình,

She thought today a good chance to meet her love.

Ngẫm cơ hội ngộ đã dành hôm nay.

Having set seasonal fruits on the table,

Thời trân thức thức sẵn bày,

She hastened her lotus feet towards the wall.

Gót sen thoăn thoắt dạo ngay mé tường.

Across the shrubs she lightly made her voice heard,

Cách hoa sẽ dặng tiếng vàng,

380. There he was, standing ready by the flowers.

Dưới hoa đã thấy có chàng đứng trông.

He blamed her for being cool to his ardor,

Trách lòng hờ hững với lòng,

And leaving their love for a time in the cold.

Lửa hương chốc để lạnh lùng bấy lâu.

That had immersed him in longings and sorrows,

Những là đắp nhớ đổi sầu,

Making his hair half white as if mixed with snow.

Tuyết sương nhuộm nửa mái đầu hoa râm.

385. She said: “Vicious rain and wind have kept me home,

Nàng rằng: “Gió bắt mưa cầm,

Making me unworthy of your confidence.

Đã cam tệ với tri âm bấy chầy.

It’s lucky today everyone is absent,

Vắng nhà được buổi hôm nay,

I come with my heart to appreciate yours.”

Lấy lòng gọi chút ra đây tạ lòng.”

They went skirting around a man-made mountain,

Lần theo núi giả đi vòng,

390. At the wall’s end was a newly fenced entrance.

Cuối tường dường có nẻo thông mới rào.

Rolling up sleeves Kim unlocked the love haven,

Xắn tay mở khoá động đào,

Splitting clouds they looked into the fairyland.

Rẽ mây trông tỏ lối vào thiên thai.

They gazed at one another’s shining faces,

Mặt nhìn mặt càng thêm tươi,

Exchanging their words of health and happiness.

Bên lời vạn phúc, bên lời hàn huyên.

395. Shoulder by shoulder they entered his study,

Sánh vai vào chốn thư hiên,

While trading their vows of love and loyalty.

Góp lời phong nguyệt, nặng nguyền non sông.

On the desk were brush and sheets of poetry,

Trên yên bút giá thi đồng,

On the wall hung an ink picture of pine tree.

Đạm thanh một bức tranh tùng treo trên.

That betrayed the real expression of nature,

Phong sương đượm vẻ thiên nhiên,

400. Admiringly she praised the lively drawing.

Mặn khen nét bút càng nhìn càng tươi.

He said: “This sketch of picture is just finished,

Sinh rằng: “Phác hoạ vừa rồi

Please give it more value by adding a note.”

Phẩm đề xin một vài lời thêm hoa.”

The nymph hand of hers, as swift as wind and rain,

Tay tiên gió táp mưa sa,

Brandished the brush and scribbled a four-verse poem.

Khoảng trên dừng bút thảo và bốn câu.

405. He praised: “Your talent of gem and pearl poetry,

Khen: “Tài nhả ngọc phun châu,

Is unmatched even by Ladies Pan and Hsieh[13].

Nàng Ban ả Tạ cũng đâu thế nầy.

Were I not a good person in previous life,

Kiếp tu xưa ví chưa dày,

I wouldn’t’ve been awarded with this high prize!”

Phúc nào nhắc được giá này cho ngang.”

She replied: “By but a glance at your clear face,

Nàng rằng: “Trộm liếc dung quang,

410. I could recognize you’re a man of high worth.

Chẳng sân Bội Ngọc, cũng đường Kim Môn.

I think myself but a girl of petty fate,

Nghĩ mình phận mỏng cánh chuồn,

Will heaven agree to our love consummate?

Khuôn xanh biết có vuông tròn mà hay?

I remember when still an innocent child,

Nhớ từ năm hãy thơ ngây,

There came a physiognomist who looked and said:

Có người tướng sĩ đoán ngay một lời:

415. ‘This girl’s quintessence all reveals visibly,

‘Anh hoa phát tiết ra ngoài

A life of genius trapped in a tragic fate.’

Nghìn thu bạc mệnh, một đời tài hoa.’

Weighing your good lot and my bad destiny,

Trông người lại ngắm đến ta,

I doubt if our love ends up in unity?”

Một dày một mỏng biết là có nên?”

He said: “Our fortuitous meeting is destined,

Sinh rằng: “Giải cấu là duyên,

420. To date, many times men’s will has won god’s wish.

Xưa nay nhân định thắng thiên cũng nhiều.

Even if the worst happens to our marriage,

Ví dầu giải kết đến điều,

We’ll duly risk ourselves to keep our promise!”

Thì đem vàng đá mà liều với thân!”

All of their innermost feelings once relieved,

Đủ điều trung khúc ân cần,

Their hearts filled with love, their heads tipsy with wine.

Lòng xuân phơi phới, chén xuân tàng tàng.

425. Happy days were all shorter than a hand span,

Ngày vui ngắn chẳng đầy gang,

The sun had hid its mirror behind the mount.

Trông ra ác đã ngậm gương non đoài.

Uneasy to stay thinking of her vacant house,

Vắng nhà chẳng tiện ngồi dai,

She said goodbye and left for her residence.

Giã chàng nàng mới kíp dời song sa.

When she got home, her mom and dad were not there,

Đến nhà vừa thấy tin nhà

430. Still taking part in grand mom’s birthday night feast.

Hai thân còn dở tiệc hoa chưa về.

In a rush, she lowered the door’s silk curtain,

Cửa ngoài vội rủ rèm che,

And hastened her pace towards the midnight garden.

Xăm xăm băng lối vườn khuya một mình.

The moon was glimmering on tops of the trees,

Nhặt thưa gương giọi bóng cành,

A lamp peeping through the blind of his study.

Ngọn đèn trông lọt trướng huỳnh hắt hiu.

435. Kim was dozing off, leaning on the table,

Sinh vừa tựa án thiu thiu,

In a state of half awake and half asleep.

Dở chiều như tỉnh, dở chiều như mê.

Her footsteps aborted his fantasy sleep,

Tiếng sen sẽ động giấc hoè,

Then in the late moonbeam, the pear bloom approached.

Bóng trăng đã xế, hoa lê lại gần.

Dazed as being on the peak of ecstasy,

Bâng khuâng đỉnh Hiệp non Thần,

440. He thought of having a honeymoon fancy.

Còn ngờ giấc mộng đêm xuân mơ màng.

“Despite the empty and lonely night,” Said she,

Nàng rằng: “Khoảng vắng đêm trường,

“My heart urges me to come in search of yours.

Vì hoa nên phải đánh đường tìm hoa.

Now, we are clearly face-to-face together,

Bây giờ rõ mặt đôi ta,

Who knows it will be but a dream tomorrow?”

Biết đâu rồi nữa chẳng là chiêm bao?”

445. Overjoyed, he rushed out to invite her in,

Vội mừng làm lễ rước vào

And lighted more candle, added more incense.

Đài sen nối sáp, lư đào thêm hương

They jointly wrote down a page of troth promise,

Tiên thề cùng thảo một chương,

Cut their hairs, mixed and shared them with a gold knife.

Tóc mây một món, dao vàng chia đôi.

Then by witness of the bright moon in the sky,

Vầng trăng vằng vặc giữa trời,

450. They solemnly reiterated their oaths.

Đinh ninh hai miệng một lời song song.

And painstakingly recommended their hearts,

Tóc tơ căn vặn tấc lòng,

That their unanimity should be for life.

Trăm năm tạc một chữ đồng đến xương. 


Source: https://truyenkieuinenglish.wordpress.com


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.