By Phan Huy MPH
THE FOREBODING MOURNFUL MUSIC
NGÁN KHÚC TIÊU TAO
THE RESPECTFUL RIGHTEOUS LANGUAGE
TRỌNG LỜI ĐOAN CHÍNH
In cups of jade, they then drank their pledging wine,
Chén hà sánh giọng quỳnh tương
Their perfumes mixed and their shadows coalesced.
Giải hà hương lộn, bình gương bóng lồng.
455. He said: “the wind is cool, the moon transparent,
Sinh rằng: “Gió mát trăng trong,
Anyhow I still feel my heart uneasy.
Bấy lâu nay một chút lòng chưa cam.
As I’ve not yet crossed the Blue Bridge for marriage,
Chầy sương chưa nện cầu Lam,
My insistence might become an insolence.”
Sợ lần khân quá ra sàm sở chăng?”
She said: “We’re tied together by thread of fate,
Nàng rằng: “Hồng diệp xích thằng,
460. One word exchanged and we became intimates.
Một lời cũng đã tiếng rằng tương tri.
Except improper and indecent requests,
Đừng điều nguyệt nọ hoa kia,
Any other thing for you I won’t regret.”
Ngoài ra ai lại tiếc gì với ai.”
“Was told you’re a famous lute player,” he said.
Rằng: “Nghe nổi tiếng cầm đài,
“My Chung Ch’i’s[14] ears craves to enjoy your music.
Nước non luống những lắng tai Chung Kỳ.”
465. She replied: “My humble skill is worth nothing,
Thưa rằng: “Tiện kỹ sá chi,
But you have ordered and I have to give in.”
Đã lòng dạy đến dạy thì phải vâng.”
On the wall was readily hung a moon-lute,
Hiên sau treo sẵn cầm trăng,
At once Kim gallantly handed it to her.
Vội vàng Sinh đã tay nâng ngang mày.
She said: “This private and petty art of mine,
Nàng rằng: “Nghề mọn riêng tay,
470. Why you so occupied for this knack so trite!”
Làm chi cho bận lòng này lắm thân!”
She began by tuning the strings of the lute,
So dần dây vũ dây văn,
Adjusting them in accord with the tone scales.
Bốn dây to nhỏ theo vần cung thương.
Her music revived the Han-Ch’u[15]’s Battlefields,
Khúc đâu Hán Sở chiến trường,
Where iron and gold arms were heard colliding.
Nghe ra tiếng sắt tiếng vàng chen nhau.
475. Another air was the Su-ma’s Phoenix Plea[16],
Khúc đâu Tư Mã Phượng Cầu,
Wherein woes and sorrows were heard lamenting.
Nghe ra như oán như sầu phải chăng.
Here Chi K’ang[17]’s masterpiece entitled Kuang-ling[18],
Kê Khang này khúc Quảng Lăng,
Where water was heard running and cloud erring.
Một rằng Lưu thuỷ, hai rằng Hành vân.
There the “Crossing the Border Gate” by Chao-Chun[19],
Quá quan nầy khúc Chiêu Quân,
480. Lovesick for her king and homesick for her folks.
Nửa phần luyến chúa, nửa phần tư gia.
The sounds were clear as a flying heron’s cries,
Trong như tiếng hạc bay qua,
Thick as the brook’s water falling from above.
Đục như nước suối mới sa nửa vời.
Slow as the breeze slightly wafting from outside,
Tiếng khoan như gió thoảng ngoài,
Or speedy as the storm rumbling from the sky.
Tiếng mau sầm sập như trời đổ mưa.
485. The lamp became dim or bright at intervals,
Ngọn đèn khi tỏ khi mờ,
As he sat there submerged in reeling sadness.
Khiến người ngồi đó cũng ngơ ngẩn sầu.
At times he bowed his head or leaned on his knees,
Khi tựa gối, khi cúi đầu,
At times he scowled from pain or frowned for pity.
Khi vò chín khúc, khi chau đôi mày.
At last he said: “your music’s really gorgeous,
Rằng: “Hay thì thật là hay,
490. But hearing it, I feel like gulping sourness!
Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào!
Why do you choose those mournful airs of music,
So chi những bậc tiêu tao,
That depress your heart and sadden the others’.
Dột lòng mình cũng nao nao lòng người.
She said: “It has been my accustomed nature,
Rằng: “Quen mất nết đi rồi,
Whether sad or glad, it is an endowed mood!
Tẻ vui thôi cũng tính trời biết sao!
495. I highly appreciate your golden words,
Lời vàng vâng lĩnh ý cao,
And hope my flaws will gradually reduce.”
Hoạ dần dần bớt chút nào được không.”
Her perfumed body gave off the charisma,
Hoa hương càng tỏ thức hồng,
Her eyes and smile seemed to sparkle with love fire.
Đầu mày cuối mắt càng nồng tấm yêu.
Kim felt like a skewed boat on waves of desire,
Sóng tình dường đã xiêu xiêu,
500. And in his cuddle were mixed some pleas of lust.
Xem trong âu yếm, có chiều lả lơi.
Gravely she said: “never play with love, you must,
Thưa rằng; “Đừng lấy làm chơi,
At least, let me finish what I want to speak!
Dẽ cho thưa hết một lời đã nao!
A small girl like me is not worth your concern,
Vẻ chi một đoá yêu đào,
And peach grove dare not fence itself from blue birds.
Vườn hồng chi dám ngăn rào chim xanh.
505. But as I’m honored to be your future wife,
Đã cho vào bậc bố kinh,
I must uphold the ethics of chastity.
Đạo tòng phu lấy chữ trinh làm đầu.
Behave I like a lass without purity,
Ra tuồng trên Bộc trong dâu,
Then no one would wed such a person as me.
Thì con người ấy ai cầu làm chi.
Since we’re not temporary sexual partners,
Phải điều ăn xổi ở thì,
510. So my life’s chastity can’t be lost in hours!
Tiết trăm năm nỡ bỏ đi một ngày!
Let’s review the well-famed love in history,
Ngẫm duyên kỳ ngộ xưa nay,
There were the unequalled well-matched Chang and Ts’ui[20].
Lứa đôi ai dễ đẹp tày Thôi Trương.
Sexual pleasures aborted their golden pledge,
Mây mưa đánh đổ đá vàng,
Over-indulgence made him tired of her.
Quá chiều nên đã chán chường yến anh.
515. Even when they were side by side together,
Trong khi chắp cánh liền cành,
He harbored in his heart a somewhat contempt.
Mà lòng rẻ rúng đã dành một bên.
As a result their western-roofed oath cooled down,
Mái tây để lạnh hương nguyền,
And their happy idyll turned out bitterness.
Cho duyên đằm thắm ra duyên bẽ bàng.
‘Cause she did not refuse his undue requests,
Gieo thoi trước chẳng giữ giàng,
520. That later she had to live in his disgrace.
Để sau nên thẹn cùng chàng bởi ai?
Please don’t press me to any corporal deed,
Vội chi liễu ép hoa nài,
I’ll submit to you at right time what you need.”
Còn thân ắt lại đền bồi có khi.”
Hearing this gentle but serious language,
Thấy lời đoan chính dễ nghe,
He more than ever valued and treasured her.
Chàng càng thêm nể thêm vì mười phân.
525. The moonbeam had just faded on the roof ’s eaves,
Bóng tàu vừa lạt vẻ ngân,
From outside the door was heard a messenger.
Tin đâu đã thấy cửa ngăn gọi vào.
Kieu hurried back towards her maiden chamber,
Nàng thì vội trở buồng thêu,
As his lover stepped out into the peach yard.
Sinh thì dạo gót sân đào bước ra.
As soon he opened the door of his dwelling,
Cửa sài vừa ngỏ then hoa,
530. A servant came in bringing his home’s tidings.
Gia đồng vào gửi thư nhà mới sang.
The ominous sad news of his uncle’s death,
Đem tin thúc phụ từ đường,
His coffin was to be brought home from Liao-yang[21],
Bơ vơ lữ thấn tha hương đề huề,
An alien remote land barred by dales and hills,
Liêu Dương cách trở sơn khê,
Dad called Kim back to help in the obsequies.
Xuân đường kíp gọi Sinh về hộ tang.
535. What a terrifying event this news was!
Mảng tin xiết nỗi kinh hoàng!
He quickly made a short cut to her chamber.
Băng mình lẻn trước đài trang tự tình.
And the entire story thoroughly told her,
Gót đầu mọi nỗi đinh ninh,
Of his family’s mourning and his own woes:
Nỗi nhà tang tóc, nỗi mình xa xôi:
“Our affairs not yet been in detail discussed,
“Sự đâu chưa kịp đôi hồi,
540. Our love not yet been officially promised.
Duyên đâu chưa kịp một lời trao tơ.
The moon of oath still there truthful and unchanged,
Trăng thề còn đó trơ trơ,
Never will my heart change due to long distance.
Dám đâu xa mặt mà thưa thớt lòng.
Beyond thousand miles, moment last into months,
Ngoài nghìn dặm chốc ba đông,
So it’s a long time for our sorrows to end!
Mối sầu khi gỡ cho xong còn chầy.
545. Please, my love, take good care of your priceless health,
Gìn vàng giữ ngọc cho hay,
So I’ll be at ease at the far horizon.”
Cho đành lòng kẻ chân mây cuối trời.”
Hearing these words, entangled with confusion,
Tai nghe ruột rối bời bời,
In an uncertain mood she expressed her thoughts:
Ngập ngừng nàng mới giải lời trước sau:
“God of nuptials, why do you hate two of us?
“Ông tơ ghét bỏ chi nhau?
550. Union yet enjoyed, partition now suffered!
Chưa vui sum họp, đã sầu chia phôi!
Together we’ve already sworn the grave oath,
Cùng nhau trót đã nặng lời,
That though our hairs alter our hearts will never.
Dẫu thay mái tóc, dám dời lòng tơ.
In spite of long months and years, I’ll wait for you,
Quản bao tháng đợi năm chờ,
Weeping alone at the thought of your hardships.
Nghĩ người ăn gió nằm mưa xót thầm.
555. I’ve pledged to you my heart’s unanimity,
Đã nguyền hai chữ đồng tâm,
That means I’ve sworn my eternal loyalty.
Trăm năm thề chẳng ôm cầm thuyền ai.
As long as river and mountain still exist,
Còn non còn nước còn dài,
Remember to come back to me, my cherished.”
Còn về còn nhớ đến người hôm nay.”
They were so attached and had no heart to part,
Dùng dằng chưa nỡ rời tay,
560. While the sun had been right at the house’ corner.
Vầng đông trông đã đứng ngay nóc nhà.
Each step of parting imparted fits of pains,
Ngại ngùng một bước một xa,
Each word of farewell incited lines of tears.
Một lời trân trọng châu sa mấy hàng.
Quickly saddling his horse and bearing his bag,
Buộc yên quảy gánh vội vàng,
Sharing with her the journey and the sadness,
Mối sầu xẻ nửa, bước đường chia hai.
565. He grimly looked at the alien scenery,
Buồn trông phong cảnh quê người,
Cuckoos crowed on tree, geese disbanded in sky.
Đầu cành quyên nhặt, cuối trời nhạn thưa.
He felt sad for her withdrawn from society,
Não người cữ gió tuần mưa,
And burdened under the heavy load of lovesick.
Một ngày nặng gánh tương tư một ngày.
Source: https://truyenkieuinenglish.wordpress.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.