Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2021

Truyện Kiều (Anh-Việt) - Chương 16 (Episode 16)

By Phan Huy MPH

THE MINISTER’S WOMAN’S RUTHLESSNESS

OAI BÀ LẠI BỘ

THE SERVANT’S WOES AND BITTERNESS

NHỤC KIẾP THANH Y

1705. Since Thuc was convinced Kieu had already died,

Nước trôi hoa rụng đã yên,

Never knew she was living in earthly hell.

Hay đâu địa ngục ở miền nhân gian.

As Hound and Hawk succeeded in their foul plan,

Khuyển ưng đã đắt mưu gian,

They took her down the boat and set her therein.

Vực nàng đưa xuống để an dưới thuyền.

With high sails, strained cord, and down a sturdy wind,

Buồm cao lèo thẳng cánh suyền,

1710. The boat straightly glided home towards Hsi District.

Đè chừng huyện Tích băng miền vượt sang.

Unloading before the ministry office,

Dỡ đò lên trước sảnh đường,

Hound and Hawk submitted her for their rewards.

Khuyển Ưng hai đứa nộp nàng dâng công.

She was brought to custody in a maid’s room,

Vực nàng tạm xuống môn phòng,

All the while she was still unconscious in swoon.

Hãy còn thiêm thiếp giấc nồng chưa phai.

1715. Next morning she woke up from her long wild dream,

Hoàng lương chợt tỉnh hồn mai,

And found herself misplaced in a strange palace.

Cửa nhà đâu mất, lâu đài nào đây?

She was still bewildered in half sleep half wake,

Bàng hoàng dở tỉnh dở say,

When a voice echoed calling her to report.

Sảnh đường mảng tiếng đòi ngay lên hầu.

A girl servant came down and urged her to haste,

A hoàn trên xuống giục mau

1720. Frightened she pressed her steps following the maid.

Hãi hùng nàng mới theo sau một người.

Looking up at the gigantic passageway,

Ngước trông toà rộng dãy dài

She saw hanging the title of chancellor.

Thiên quan Chủng tể có bài treo trên.

Two lines of candles brightened the day parlor,

Ban ngày sáp thắp hai bên,

High up on the grand bed sat an old lady,

Giữa giường thất bảo ngồi trên một bà,

1725. Who coldly asked about her identity,

Gạn gùng ngọn hỏi ngành tra,

Truly and politely she told her story.

Sự mình nàng phải cứ mà gửi thưa.

The woman swiftly fell in a stormy rage,

Bất bình nổi trận mây mưa,

And reproached: “Those shameless licentious women!

Mắng rằng: “Những giống bơ phờ quen thân!

This is not a good and honest citizen,

Con này chẳng phải thiện nhân,

1730. But a master dodger or husband cheater.

Chẳng phường trốn chúa, thì quân lộn chồng.

You look like a graveyard-cat or a field-hen[38],

Ra tuồng mèo mả gà đồng,

And you’re too awkward to justify yourself.

Ra tuồng lúng túng chẳng xong bề nào.

You’ve sold yourself to become my household serf,

Đã đem mình bán cửa tao.

But still keep your arrogance and aloofness.

Lại còn khủng khỉnh làm cao thế này.

1735. Now team to enforce domestic discipline!

Nào là gia pháp nọ bay!

Give her thirty beats as a conduct lesson.”

Hãy cho ba chục biết tay một lần.”

The maids shouted yes in unanimity,

A hoàn trên dưới dạ rân,

And Kieu was helpless to cry her innocence.

Dẫu rằng trăm miệng khôn phân lẽ nào.

They struck her with sticks and rods without mercy,

Trúc côn ra sức đập vào,

1740. A fresh-crushing and gut-scaring penalty.

Thịt nào chẳng nát gan nào chẳng kinh.

How pitiful for her, a frail twig of peach bloom,

Xót thay đào lý một cành,

Was broken to pieces in the violent rain.

Một phen mưa gió tan tành một phen.

Then as Flower Slave her name was bid to change,

Hoa nô truyền dạy đổi tên,

And she was assigned to a group of servants.

Buồng the dạy ép vào phiên thị tì.

1745. Henceforth she languished there among the blue-coats,

Ra vào theo lũ thanh y,

Paying no care to her unkempt countenance.

Dãi dầu tóc rối da chì quản bao.

The manager was a kind-hearted woman,

Quản gia có một mụ nào,

Who pitied her through her conduct and gesture.

Thấy người thấy nết ra vào mà thương.

This samaritan often gave her drugs or teas,

Khi chè chén, khi thuốc thang,

1750. And with kind words showed her a way to survive.

Đem lời phương tiện, mở đường hiếu sinh.

Saying: “Though everything is up to fortune,

Dạy rằng: “May rủi đã đành,

As female, be alert to protect yourself.

Liễu bồ mình giữ lấy mình cho hay.

It might be due to some previous life’s karma,

Cũng là oan nghiệp chi đây

That you’re reduced to this utter misery.

Sa cơ mới đến thế này chẳng dưng.

1755. In this palace, walls have eyes and roofs have ears,

Ở đây tai vách mạch dừng,

Ignore everyone though they were once so dear.

Thấy ai người cũ cũng đừng nhìn chi.

Or else in case of a sudden brutal storm,

Kẻo khi sấm sét bất kỳ,

How could a weak bee or ant for justice cry?”

Con ong cái kiến kêu gì được oan?”

Kieu could not help pouring profusely her tears,

Nàng càng giọt ngọc như chan,

1760. Out of her heart’s anguish for her wretched plight:

Nỗi lòng luống những bàng hoàng niềm tây:

“Heaps of woes have piled up on my destiny,

“Phong trần kiếp chịu đã đầy,

But none could equal this awful misery.

Lầm than lại có thứ này bằng hai.

How cruel will this ill fate of mine still be,

Phận sao bạc chẳng vừa thôi,

Binding poor me to this world’s catastrophe?

Khăng khăng buộc mãi lấy người hồng nhan.

1765. To redeem the debts of my past existence,

Đã đành túc trái tiền oan,

Till gem’s crushed and bloom’s broken I’ll risk my life.”

Cũng liều ngọc nát hoa tàn mà chi.”

While Kieu wished she could find there a brief respite,

Những là nương náu qua thì,

The young lady came to visit her parents.

Tiểu thơ phải buổi mới về ninh gia.

Following a lengthy talk with her daughter,

Mẹ con trò chuyện lân la,

1770. The old lady had Kieu called up and ordered:

Phu nhân mới gọi nàng ra dạy lời:

“My young lady’s in need of a few servants,

“Tiểu thư dưới trướng thiếu người,

You are allowed now to go and wait on her.”

Cho về bên ấy theo đòi lầu trang.”

Submissively Kieu followed her new master,

Lãnh lời nàng mới theo sang,

Knowing not hell or heaven to be transferred.

Biết đâu địa ngục thiên đường là đâu.

1775. So day and night Kieu cared for the young lady,

Sớm khuya khăn mặt lược đầu,

Never neglecting her maidservant’s duty.

Phận con hầu giữ con hầu dám sai.

By occasion of a serene evening,

Phải đêm êm ả chiều trời,

The girl asked Kieu about her music hobby.

Trúc tơ hỏi đến nghề chơi mọi ngày.

Obediently Kieu began to play the lute,

Lãnh lời nàng mới lựa dây,

1780. And enchanted people with her melodies.

Nỉ non thánh thót dễ say lòng người.

The lady seemed to be fond of Kieu’s talent,

Tiểu thư xem cũng thương tài,

And so reduced somewhat her severity.

Khuôn uy dường cũng bớt vài bốn phân.

Thus in this stranger’s house Kieu spent her exile,

Cửa người đày đoạ chút thân,

Moaning with shade, pleading with heart day and night.

Sớm năn nỉ bóng, đêm ân hận lòng.

1785. She pitied her short-lived marriage in Lin-tzu,

Lâm Tri chút nghĩa đèo bồng,

Wishing they would meet again in the next life.

Nước bèo để chữ tương phùng kiếp sau.

At the four directions covered with white clouds,

Bốn phương mây trắng một màu,

Where she could find her homeland and her dear house.

Trông vời cố quốc biết đâu là nhà.


Source: https://truyenkieuinenglish.wordpress.com



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.